Hôm qua 28/1/24, lúc quyết định không né tránh mà ở lại để cổ vũ Thảo đấu bóng rổ cũng các bạn. Trước lúc đó mình đã có ý định rời đi và cùng gạo đi dạo bờ hồ Xuân Hương. Nhưng khi chở Thảo đến sân thì thấy ba mẹ của các bạn đã đứng đầy đó chờ đến giờ cổ vũ con cái. Rời đi thì thực sự thấy cũng hơi kì vì ngay tối hôm trước tức ngày 27/1/24 mình có mời My và Thuận đến nhà tất niên(dù mình cảm giác họ không thích lắm – vốn dĩ mình luôn nhạy cảm như vậy, nhưng như những lần trước mình lựa chọn không mời, nay mình cũng đã làm một bước tiến dù cảm nhận họ không thích lắm nhưng mình vẫn mời và mình cảm giác không quá buồn vì thái độ của họ, dù buổi tối đó họ vẫn tỏ ra vui vẻ), hôm nay mà rời đi ngay thì thực sự thấy kì quá. Vậy là mình quyết định ở lại xem tụi trẻ con thi đấu.
Trên đường từ bãi đỗ xe quay lại sân đấu, mình có gặp Dũng công an(Trước đó có biết hắn ở lớp học thầy Lam và cùng đi từ thiện một lần). Mình đã có thể chào hỏi một cách tự nhiên hơn, nhìn thẳng vào mắt một cách thoải mái (có lẽ vì khoảng cách cũng xa), và cũng không bị phân tán bới bạn của nó đứng cạnh. Quá tuyệt vời. Mình rất vui. Nhưng vì là người nhạy cảm nên mình có thể cảm thây được thái độ của nó. Mặc dù vẫn nói chuyện và trả lời qua lại nhưng thái độ không tự nhiên, không nhìn vào mặt mình nhiều và lúc vừa mới nhìn thấy mình, mình đã cảm thấy nó tính không chào hỏi. Tính đi qua luôn. Chẳng qua mình nhìn thấy mà vô tình chào hỏi quá nhanh. Tuy nhiên như vầy là mình cũng mừng rồi.
Trong khi trận đấu diễn ra, mình có giao lưu sơ sơ với mọi người, không mặn mà , có hơi chút xa cách lạnh lùng như vốn có. Mình lại cảm nhận được Thuận không muốn gần gũi với mình mặc dù tối trước mới ăn tất niên cùng nhau (cũng là do mình cảm nhận được), Thuận hay đứng xoay lưng về phía mình và cách nhau một khoảng, cũng không chủ động gợi chuyện. Mình cũng không chủ động nói chuyện và cũng không cố để nhập đám đông, lâu lâu có hỏi vài câu cho có. Vấn đề là mình cũng buồn về tình huống đấy, khá buồn nhưng cái buồn lần này nó không làm mình quá khó chiu, dù đầu óc mình hay bị chi phối bởi những tình huống đó sau khi về nhà, và mình có ý định ” ra khỏi các nhóm, không giao lưu với họ nữa”. Mình lại nhận ra mình đang có suy nghĩ ” trắng- đen”.
Rồi buổi tối khi đi ngủ, mình nằm suy nghĩ về các tình huống này. Mình cảm thấy như vũ trụ đang gửi cho mình những thông điệp gì đó về các mỗi quan hệ xung quanh mình và chúng cần được chữa lành chăng. Mình nhớ cuối tuần trước khi cho bọn trẻ đi Big C, mình có gặp anh Ngọc (cũng ở lớp thầy Lam) và biểu hiện của anh cũng giống như Dũng.
Mình nhận thấy vấn đề là ở mình, có gì đó còn mặc kẹt đâu đó ở em bé nào đó trong nội tâm mình chăng. Rồi nhìn lại xung quanh, với ai cũng là một mối quan hệ như vậy, xa cách, căng thẳng và lảng tránh. Mình cám ơn vũ trụ đã gửi cho mình thông điệp. Đó là điều mình cần lưu ý. Chắc chắn là vậy.