Tối hôm qua, ngày 25/2/2024. Trong khi Thảo đang làm bải tập nhóm với các bạn thì đột nhiên mình nghe thấy tiếng khóc. Mình hỏi Thảo ai khoc vậy Thảo? Thảo nói là Phương mẹ ạ (bạn thân của Thảo).
Hai bạn học với nhau từ mầm non, chia xa 1 thời gian vì Phương học khác trường khi học tiểu học, sau đó các bạn lại học cùng với nhau từ năm lớp 5 tới nay. Hôm 24/2 Phương đến sinh nhật Thảo muộn sau khi tan lớp. Đột nhiên bé chạy vào nhà vệ sinh và khóc òa lên. Khóc như kiểu thốc hết nồi nieemft ừ trong ruột ra. Vốn dĩ quan sát Phương đã lâu, mình thấy con đã có vấn đề rồi nhưng không ngờ còn nhỏ vậy mà vấn đề đã trầm trọng quá.
Hôm nay đang ngồi học thì cũng tự nhiên khóc òa lên, con nói rằng ” con không biết mình bị làm sao, con không còn kiểm soát được mình nữa, rằng bố mẹ la mắng không chịu học hành…”. Nói chung là mình nhận thấy ở con một sự tổn thương sâu sắc, mình chắc chắn rằng con đã bị trầm cảm. Con nhắn tin cho Thảo và nói rằng ” tao không muốn sống nữa, cứu tao”.
Thực sự khi nói điều này với My mình đã rất xúc động, mình như thấy lại hình ảnh của mình trong hình hài của con. Mình đã khóc nhiều.
Xã hội bây giờ phát triển nhanh quá, con người bị cuốn đi bởi vẻ bên ngoài, bởi hình thức mà bỏ quên giá trị của gia đình, bỏ quên việc quan tâm đến con cái. Con cái thì cũng bị áp lực xã hội phải thành công, phải, phải bằng hoặc hơn bạn bè, phải làm bố mẹ vui lòng, phải học nhiều thứ nhất có thể…
Mình cảm thấy buồn và không biết phải làm thế nào, trong khi bố mẹ của Phương là người sống rất hình thức, và từ chối hiểu con mình.