Cách đây 6 năm, khi gia đình tôi mới chuyển vào Đà Lạt sống. Chúng tôi đăng kí cho con gái học ở 1 trung tâm tiếng Anh. Lớp học của con tôi ban đầu có khoảng 10 bé, sau đó một số ba mẹ thấy con không tiến bộ nhiều nên cũng sốt ruột và nhiều nhà đã tìm cho con mình những trung tâm khác. Chỉ còn lại khoảng 6 bạn tiếp tục học.
Trong số 6 bé, có 1 bé có bà mẹ rất giỏi kết nối. Tôi còn nhớ hôm đó đưa con đến trường, có 1 bà mẹ cứ nhìn tôi và cười. Vì lịch sự tôi cũng mỉm cười đáp lại. Tôi không biết đấy là bà mẹ của 1 trong 6 bé cùng lớp với con tôi cho đến buổi họp phụ huynh đầu tiên của lớp. Sau buổi họp phụ huynh đó, chúng tôi kết bạn facebook với nhau.
Như bao bà mẹ khác chúng tôi hay đăng hình con lên face. Mỗi bài đăng của tôi bạn đều vào like và comment rất nhiệt tình. Tôi thấy ở bạn 1 người tốt bụng, khéo léo, giỏi xã giao nhưng cũng chân thật chứ không phải kiểu khéo léo sáo rỗng và bạn ấy cũng rất chăm chút đến việc học của con. Hơn nữa tôi từ xa đến thành phố này, không người thân, không bạn bè, nay có 1 người quen như vậy từ trong thâm tâm tôi thấy rất vui.
Do bạn rất giỏi kết nối, nên nhanh chóng bạn đã có thể lập đc 1 nhóm phụ huynh của cả 6 bé trong lớp. Thê nên tôi có cơ hội giao lưu thêm với những phụ huynh khác nữa. Tất cả các dịp lễ, tết 8/3; 20/10; 20/11… hay những dịp sinh nhật các bé trong lớp bạn đều chủ động thông báo cho các ba mẹ trong nhóm để kịp thời quan tâm đến thầy cô và các bé. Lâu ngày, sau những dịp sinh nhật của các con, phụ huynh chúng tôi cũng có cơ hội họp mặt, ăn uống, tám chuyện trên trời dưới bể. Có thể nói cũng là 1 hội với chủ đề chung là những đứa con đáng yêu của chúng tôi.
Thế nhưng mọi chuyện chẳng êm đẹp như vậy.Mỗi người một tính cách, một quan điểm, một cách giáo dục con khác nhau, nên khi những đứa trẻ gây gổ, bắt nạt hoặc không ưa nhau ở trường thì một số phụ huynh cũng vì con mình mà không thoải mái với phụ huynh kia. Hoặc cũng có phụ huynh tự họ không ưa phụ huynh kia, trong đó tôi là người có nhiều người không ưa nhất.
Điều đó thực sự làm tôi thấy buồn. Nhưng tôi biết lí do là ở mình. Tôi vốn không khéo léo, hay ăn ngay nói thẳng, thấy sao nói vậy, đôi khi không được hợp ý họ. Hơn nữa, tôi có khiếm khuyết về giao tiếp, khi nói chuyện với một ai đó tôi thường hay căng thẳng, stress. Khi nói chuyện với tôi mọi người sẽ cảm thấy điều đó và họ thì không thích như vậy vì điều đó vô tình làm họ thấy căng thẳng theo.
Thế nên tôi đã nhiều lần tự mình giữ khoảng cách. Có những lúc tôi đã muốn dừng lại không giao lưu với họ nhưng khi nghĩ đến con mình, bé còn nhỏ và luôn muốn tham gia vào các cuộc vui, muốn tới tham dự sinh nhật các bạn hoặc muốn các bạn tới dự sinh nhật mình.Nếu giờ tôi không chơi nữa thì bé nhà tôi thiệt thòi quá. Mà dừng lại chuyển trung tâm thì ở ĐL chưa có trung tâm nào tốt hơn chỗ đó cả. Tôi bị không biết quyết định sao. Nhiều lúc nghĩ ngay từ đầu có lẽ không nên chơi sâu làm gì. Có điều việc đã xảy ra đâu làm lại được, điều cần làm là chấp nhận và tím cách giải quyết nó.
Năm trước, trường bán quốc tế mở ở ĐL. Nhóm bạn của con tôi đều chuyển qua đó học. Trong lớp giờ có thêm nhiều bạn khác nữa. Mà nhóm cũ thì vẫn duy trì kiểu đó. Bằng mặt chẳng bằng lòng.
Cách đây 2 ngày, khi tôi đón con gái từ sinh nhật một bạn cùng lớp, con gái nói các bạn trong nhóm 6 bé lúc trc đã về trước. Đến có chút xíu là các bạn về rồi. Về cùng lúc. Tôi cũng hơi ngạc nhiên. Lúc sau tôi mới nghĩ ra có lẽ họ đi ăn riêng với nhau. Và đúng vậy. Trong nhóm 6 có 1 bé có em trai sinh hôm đó. Các bé đi sinh nhật bạn xong về đi sinh nhật bé trai kia luôn. Vì cũng tổ chức một ngày. Con gái tôi và chúng tôi không được mời.
Cảm giác khi bị cho ra rìa thật tệ, nó thực sự tệ. Nó làm tôi trùng xuống khá lâu, 2 ngày sau đó tôi vẫn nghĩ về nó. Đây không phải là lần đầu tôi bị cho ra rìa như vậy. Lần nào tôi cũng thấy tệ nhưng những lần trước tôi nhanh chóng đuổi cảm xúc đó đi. Tôi tự nói với mình là không cần, không quan trọng, bạn thì bạn mà không bạn thì thôi. Đâu có sao. Gia đình mới là điều quan trọng nhất. Thế nhưng thực tế thì tôi nỗi buồn đó kéo dài hơn tôi tưởng.
Lần này, tôi cũng buồn lắm. Nhưng sao tôi thấy nỗi buồn đó không làm khổ tôi nữa. Tôi lặng lẽ quan sát nỗi buồn nơi ruột mình trong khi làm việc nọ việc kia. Một cảm giác nặng , trì xuống. Tôi cảm nhận nó, cảm nhận cảm giác khó chịu đó, tự nhủ với mình” ah, giờ là mình đang khó chịu, giờ là mình đang buồn đây”. Tôi xem “nỗi buồn” như một mảng đen có linh hồn, đang ngồi đó trong lòng tôi. Tôi lại gần nỗi buồn, ngồi xuống bên cạnh, quan sát sắc mặt đen thui, ánh mắt buồn rượi của “nỗi buồn” và lặng yên không nói gì.
” Nỗi buồn” ở lại bên tôi khoảng 2 ngày, mỗi giờ qua đi đốm đen ” nỗi buồn” giảm kích thước 1 chút và rồi tan biến sau 2 ngày, tan biến hoàn toàn thì có lẽ sau 3 ngày. Sau đó tôi thấy thoải mái, thoải mái với mối quan hệ nhóm này luôn. Tôi không muốn gắn kết nữa nhưng cũng không tách rời. Tôi bình thường. một cảm giác bình thường rất đặc biệt. Có lẽ chỉ thấy ở nhưngc người tu hành đắc đạo.
Tôi luôn mong sự cố gắng của mình có thể cho con gái 1 tuổi thơ đẹp. Nay con đã 11 tuổi, tôi cũng nói dần với con những điều đó để con hiểu. Nói ở góc độ tích cực. Tôi mong nếu 1 ngày tôi không giao du với nhóm nữa thì con tôi cũng không bị buồn vì không đước hòa nhập với các bạn. Tôi nghĩ đấy là 1 phần của cuộc sống. Không ai có nghĩa vụ phải bên ta suốt đời, ta không có nghĩa vụ phải ép bản thân để hòa nhập vào số đông. Là chính ta, chiều theo những như cầu, sơ thích, bản thể của ta mới là điều quan trọng nhất.