10 ngày vừa rồi bố mẹ mình vào Đà Lạt, tiển thể có mấy việc cần làm. Việc đầu tiên là bàn bạc với tụi mình xem em mình có thể làm gì thì ổn sau khi rút khỏi nhà máy Bảo Lộc, tiếp theo là tổ chức lễ kỉ niệm 40 năm ngày cưới của bố mẹ mình cũng với tụi mình.
Trước khi lấy chồng mình cũng đã đi xa nhà học tập 7 năm, sau đó về nhà được vài tháng mình lại lấy chồng và từ đó đến này mình gần như không sống cùng bố mẹ. Dù là bố mẹ của mình nhưng do thời gian quá lâu không sống cùng một nhà nên lần này bố mẹ vào ở 10 ngày lận quả thật là vẫn có đôi chút xáo trộn. Với lại 10 ngày vừa rồi mình cũng dành rất nhiều thời gian để đưa bố mẹ đi xem các miếng đất khác nhau để mua cho em mình nên minh không có thời gian dành cho bản thân nữa.
Nói không có thời gian thì cũng không hẳn, nhưng mình cảm thấy không gian không đủ tĩnh, không đủ riêng để mình quay lại với chính mình. Với lại có lẽ mình cũng lười, hoặc một phần tổn thương của mình vẫn chưa được biết đến nên mình còn rất trì hoãn. Mình hay trì hoãn bằng cách lướt facebook rất nhiều, tốn rất nhiều thời gian làm nhiều việc cùng một lúc. Tính làm việc này lại cầm điện thoại lướt một hồi, xong quên đi. Rồi nhớ ra lại làm và lại làm, rồi lại lướt.
Nói chung mình sử dụng thời gian không có hiệu quả chút nào. Cả ngày trôi đi mà cũng chưa làm được việc gì ra hồn. Nhiều lúc mình cũng tự trách bản thân vì điều đó. Khi tự trách bản thân mình nhận thấy là mình lại chưa yêu chính mình.
Trong khi cùng bố mẹ đi mua đất, mình có gặp và nói chuyện với 2 cô chú chủ đất. Khi phải nói chuyện với chú chủ đất mình đã rất sợ, rất căng thẳng. Trên bàn có 1 lọ hoa cao ngang tầm mắt đủ che chắn nếu mình có không kiềm được mà bị nhìn xuống… nên mình đã cố tình chọn chỗ ngồi sao cho lọ hoa có thể giúp mình. Mình nhận thấy cơ thể căng cứng, thần kinh căng cứng, mệt mỏi. Mình đã phải khá gồn khi nói chuyện với mọi người. sau đó mình đã chọn cách né tránh là nói với mẹ mình có việc phải về nhà làm. Vậy là mình ra về trước trong thở phào.
Thực sự là mình đã ý thức được vấn đề của mình, nhận thức được nó nhưng chưa dành nhiều thời gian để chữa lành cho nó. Đây chính là điểm mà mình cần ý thức thực hành. Mình cứ nghĩ là mình cũng thực hành tương đối tốt rồi, có thể đường đường chính chính đối diện với cuốc sống rồi. Nhưng thực ra vẫn còn rất nhiều vấn đề cần được xử lý, lưu tâm và rèn luyện. Để sống cuộc đời không hối hận, mình cần dành nhiều thời gian hơn cho những vấn đề của mình.