Hôm qua, mình vừa học xong buổi thứ 2 của khóa ” Tâm Lý học cơ bản của VCP”. Khóa học thực sự rất hữu ích với mình. Lúc trước mình nhìn nhận vấn đề của mình dưới góc nhìn tâm linh, và hơi rối rắm.
Mình đã nghĩ 1 ngày nào đó sẽ hệ thống lại những trải nghiệm của mình để cho rõ ràng dễ hình dung. Thật may mắn 1 lần lướt facebook và mình đã đọc được quảng cáo của VCP, mình lưỡng lự 2 hôm mới đăng kí vì không biết nó có giúp được cho mình không. Thật may mắn vì mình đã tìm được 1 khóa học tốt. Tất cả những gì mình định làm thì đã có người đi trước làm hộ rồi, còn diễn giải 1 cách rất khoa học, rõ ràng và thuyết phục nữa. Thật tuyệt vời.
Mình tin rằng có một sức mạnh vô hình hoặc một sự dẫn đường chỉ lối nào đó để mình có thể gặp được những quyển sách, những khóa học rất đúng thời điểm : Từ quyển ” Tự chủ với âu lo, tự do với cảm xúc’, đến quyển ” Trong ta rồi sẽ lành lại”, rồi quyển ” phong cách sống của người hạnh phúc”.
Từng quyển một đến với mình rất đúng thời điểm, khi những vấn đề lần lượt trỗi dậy, cần được mình giải quyết thì lần lượt những quyển sách cho những vấn đề đó xuất hiện. Thực sự, đôi khi mình nghĩ rằng có thế lực siêu nhiên nào đó thấu hiểu nhu cầu của mình và đưa đường dẫn lối cho mình. Hoặc đôi khi là ” em bé Hiếu ” vô cùng tổn thương bên trong mình thúc đẩy, chỉ đường cho mình. Nhiều lúc cảm thấy cuộc sống thật vi diệu quá.
Mỗi ngày còn được sống, được thở, được vui vẻ bên người thân là cảm thấy vô cùng biết ơn rồi.
Khóa học hôm qua có bài về nhà là ghi lại ” nhật kí cảm xúc” mỗi ngày. Mình cho rằng bài tập này vô cùng ý nghĩa.
Sáng nay (20/10/2023) , vào lúc 7h30 mình nhắn cho Hòa, cô bạn làm yoga trị liệu để đến làm trị liệu giãn cơ lưng lần 2. Trước khi nhắn mình đã có chút lấn cấn vì sợ cô ấy không nhận vì lần 1 mình đã nghĩ là mình khá căng thẳng và có thể cô ấy lại thấy không thích mình rồi. Cố ấy trả lời tin nhắn là ” Hôm nay em có việc rồi nè chị, để chủ nhật em làm cho anh nhà chị thì làm cho chị luôn”. Vậy là automatique mình nghĩ rằng ” Biết ngay mà, lại như những người trước, chắc chắn cô ấy không thích mình, chắc chắn là sau lần 1 cô ấy thấy mình rất kì cục”.
Nhưng vì hôm qua đã học được bài học về ” suy nghĩ tự động” và ” niềm tin cốt lõi” nên mình nhanh chóng điều chỉnh lại cách suy nghĩ của mình. Đấy là do mình có niềm tin cốt lõi rằng ” không ai thích mình, không ai quý mình” được hình thành từ khi mình còn nhỏ qua cách giáo dục lạ đời của bố mình.
Ngày mình còn nhỏ xíu,gia đình còn khó khăn lắm, lúc đó mẹ mình đi làm còn bố mình đang chờ chuyển công tác nên ở nhà chăm mình. Bố cứ để cho mình khóc thoải mái, khóc đến ngất lịm tím tái vào bố cũng không bế hay dỗ dành.
Sau này trong quá trình trưởng thành, nhiều lần bố mẹ kể lại với giọng điệu rất tự hào vì đã giáo dục mình theo cách của Tây (vì ngày đó bố mình có đi Đức 3 năm về rồi mới lấy mẹ mình và 1 năm sau thì có mình). Bố nói cứ để cho khóc thoải mái, khóc chán thì phải nín chứ không phải dỗ dành ôm ấp gì, có thể mới tự lập cứng cỏi được.
Cứng cỏi đâu không thấy, mình chỉ thấy rằng mình là một người bị tổn thương sâu sắc, lúc nào mình cũng thấy dễ vỡ, mình rất dễ khóc dù chỉ 1 chút xíu xúc động nhưng bề ngoài mình lại là một người có vẻ rất mạnh mẽ, có chất men. Đến nỗi mình còn không hiểu nổi mình, nhiều lúc cứ oán trách bản thân ” có cái gì đâu mà phải khóc, có chút xíu vầy khóc lóc gì vậy chời” . Nhưng chẳng hiểu sao nước mắt từ nơi sâu thẳm nào cứ thế tuôn ra. Nhiều lúc mình thấy khổ sở và mất mặt vô cùng về cái tật hay khóc của mình.
Sau này trong quá trình trưởng thành, mình hiểu rằng bố thực sự có ý tốt, có mục đích rèn luyện mình cứng cỏi, mạnh mẽ, bản lĩnh và tự lập. Nhưng phướng pháp của bố có lẽ đã sai lầm, hoặc bố học Tây nhưng học chưa tới, chỉ nhìn thấy 1 phần đã mang áp dụng với mình. Thành ra 40 năm cuộc đời mình phải sống trong cảm giác ” không được yêu thương” (Mặc dù sự thật là bố mẹ rất yêu thương mình, chỉ có điều cách bố mẹ thể hiện sự yêu thương đó vô tình gây ra sự tổn thương vô cùng to lớn cho mình).
Mình mang cảm giác đó bên trong mà không hề hay biết về nó cho tới khi học bài học hôm qua. Thật kì diệu, cuối cùng thì mình đã có thể “gọi tên” và biết rõ lí do ” Tại sao mình luôn sợ người khác không thích mình, không tôn trọng mình, không muốn làm bạn với mình” “Tại sao mình hay tránh né hoặc hạn chế nói chuyện, kết bạn với mọi người dù rất muốn”.
Thì ra là do những tổn thương từ thời thơ bé, những tổn thương như vậy nhắc qua nhắc lại nhiều lần, nhiều năm khi ta còn nhỏ trở thành một ” niềm tin cốt lõi” rằng ” mình không được bố mẹ yêu thương” . Sau này lớn niềm tin đó phóng chiếu lên những đối tượng khác xung quanh mình: bạn bè, chồng, con, anh em, bố mẹ… Làm cho mình đã phải sống 1 cuộc sống rất chịu đựng.
Trở lại việc với Hòa sáng nay. Sau khi nhắn như vậy thì một lúc sau cô ấy nhắn lại là ” Hay chị cứ sang lúc 8h30 nhé, em xếp công việc của em vào buổi chiều cũng được” . Vậy đó, là do mình suy diễn, là do sự tổn thương bên trong của mình tự soạn cho mình 1 kịch bản và tin theo kịch bản đó. Điều đó làm nảy sinh những cảm xúc tiêu cực trong mình, làm mình sống trong đọa đày. Là tự mình tra tấn mình, không phải người khác.
Quá trình ngộ ra này vẫn còn rất mới mẻ, mình đã sống 40 năm với những ” suy nghĩ tự động” như vậy, tra tấn mình mỗi lần. Mình hi vọng có thể luyện tập những suy nghĩ mới thay thế để có những cảm xúc tích cực hơn. Kiên trì mỗi ngày, không có con đường nào toàn màu hồng. Bình tĩnh quan sát và bình tĩnh đón nhận những gì sẽ xảy đến. Điều quan trọng là ngừng phê phán bản thân.