3 ngày này có 1 số sự kiện xảy ra mà mình cần note lại như sau:
- Ngày 21/10:
Chị An comment trả lời trong 1 comment của mình vào status ” kỉ niệm 15 năm ngày cưới của chị ” Đúng rồi em, chị em mình đều công dung ngôn hạnh cả mà “. Ngày lập tức đầu mình nảy suy nghĩ tự động ” ủa rồi không biết có nói đểu gì mình không?”. Cảm xúc tiếp theo là ” buồn, chắc lại nghe ngườita nói điều gì đó về mình rồi”. Hành vi ( sau 1 hồi suy nghĩ) là chỉ thả “haha” vào comment đó.
Sau khi học bài về ” niềm tin cốt lõi ” và soi chiếu lại, mình thấy rằng mình có niềm tin, có suy nghĩ mặc định rằng ” người ta hay nói xấu sau lưng mình về việc mình kì cục, hoặc có vấn đề với đ.o, người ta hay bàn tán về đạo đức của mình, cho rằng mình không đàng hoàng”. Nên khi sự kiện này xảy ra ngay lập tức mình có suy nghĩ ấy, cảm xúc ấy và hành vi ấy.
2. Ngày 22/10:
22/10 là chủ nhật, một ngày có “phiên chợ nông sản hữu cơ diễn ra tại Đà Lạt”. Mình cùng Thảo, Gạo và Nhật Minh đến tham quan mua sắm bình thường. Khi mình đang buộc tóc lại cho Gạo thì 1 người đàn ông tiến đến ” mình là phóng viên của báo nhân dân, mình có thể phỏng vấn bạn vài câu được không”. M đã trả lời ” không, nhưng anh có thể phỏng vấn bé cũng được – vừa nói mình vừa chỉ sang Thảo”. Sau đó anh ta có hỏi mình 1 câu gì đó, nhưng lúc này mình thấy là mình đã khá căng thẳng rồi, nên khi trả lời câu đó thì mình mở to mắt, nhướng chân mày cao, cử chị điệu bộ bị đông cứng, nóng hết cả lưng do sợ. Điều này diễn ra rất nhanh làm mình không kịp ý thức, do mình bị mất ngờ.
Sau đó, mình để anh ta phỏng vấn Thảo nhưng nhìn thái độ của anh ta mình biết anh ta có vẻ sợ mình, lảng tránh, né không nói chuyện, không nhìn vào mặt. Phỏng vấn xong cũng không cảm ơn và mình thì cũng né, không dám nói gì thêm vì kì cục và nhanh chóng đưa bọn trẻ con ra về.
Khi lái xe ra về, mình thấy tâm trạng mình xuống dốc khủng khiếp, trùng hết cả lại. Thảo nói gì đó mà mình không cả nghe thấy, trả lời cho có vì tâm trạng bị sự kiện vừa rồi kéo trì xuống. Mình đã rất buồn, rất nặng nề, cảm thấy nơi dạ dày có khối màu đen lớn đóng chiếm. Tâm trạng đó tiếp tục duy trì cho đến lúc mình về nhà Luận, ăn xong và đi ngủ trưa.
Do mình đã học về ” suy nghĩ tự động” nên mình thử nằm nghiên cứu, suy nghĩ về những biểu hiện đó, tự nói với mình rằng ” đó chỉ là một cơ chế phòng vệ của cơ thể và tâm trí. Chúng đang cố gắng giúp mình kích hoạt chế độ ” phòng vệ cứu hỏa” để những tổn thương sâu bên trong không bị tổn thương hơn nữa.
Vậy suy nghĩ tự động này bắt nguồn từ ” niềm tin cốt lõi nào” ? Mình nằm và suy nghĩ về nó, tại sao khi tiếp xúc với một người đ.o mình lại có biểu hiện sợ và đông cứng như vậy. Tự nhiên mình nhớ đến cơ chế ” chiến – chạy – đóng băng” khi đối mặt với nguy hiểm của bộ não con người, mình cho rằng lúc này não mình đã chọn cơ chế đóng băng thay vì chiến (không thể chọn cơ chế này vì người ta không làm gì mình cả, chỉ hỏi thôi), cò cơ chế ” chạy” thì mình cũng đã áp dụng, đó là từ chối. Nhưng có vẻ lúc này cái ” siêu tôi” chi phối nên có thêm phần ” anh có thể phỏng vấn bé”. Có lẽ để tránh tình trạng đó mình nên từ chối luôn. Và tất nhiên cơ chế ” đóng băng” đượcbộ não lựa chọn.
Thế nhưng tại sao mình lại phản ứng như đang đối đầu với “kẻ tấn công “,với ” kẻ thù ” vậy? Niềm tin cốt lõi của mình đối với sự kiện này là gì? Nằm suy nghĩ thêm một lúc, mình chợt nhận ra từ 3 sự kiện nổi bật : 1 sự kiện của bố, sự kiện hồi lớp 10 hay 11 gì đó, sự kiện lão Thi có một điểm chung đấy là ” đ.o rất thích khoe bpsd ra, họ như dùng nó để tấn công mình, để sỉ nhục mình, để bạo lực mình, để chà đạp lên giá trị đạo đức của mình, họ có vẻ chủ động và thích thú với biện trưng bày nó, mình cảm thấy bị sỉ nhục và tấn công, nên vô thức của mình đã xem nó như kẻ thù, như người tấn công, thậm chí phóng chiếu nên người nữ. Thế nên mình rất căng thẳng khi nói chuyện với họ,vì niềm tin cốt lõi của mình đang rung lê hồi chuông cảnh báo ” kẻ thù, kẻ thù”. Có vẻ như chiếc chuông này quá nhạy, và hay làm quá lên.
Tuy nhiên, mình cũng hiểu rằng chiếc chuông này đang giúp mình, đang bảo vệ mình và thầm cám ơn nó. Nhưng có lẽ chúng ta cần điều chỉnh lại ” tần suất” của chuông vì không phải ai cũng là ” kẻ thù” và rằng độ nhạy của chiếc chuông đã ảnh hưởng khá lớn đến cuộc sống của mình, gây ra nhiều cản trở và khổ đau.
Tuy nhiên, mình cũng vô cùng biết ơn bạn chuông ơi.
3. Ngày 23/10
Hôm nay mình xuống nhà máy sau 3 ngày ở nhà. Công nhân đang có tâm lý e dè vì sợ mình soi xét (sự kiện). Nhưng thực ra ý của mình không soi xét ai cả chỉ quan trọng công việc. Họ không hiểu điều đó và vốn dĩ đã mang ý nghĩ phản kháng vì mình không trực tiếp quản lý mà là chồng mình(kiểu mình không phải là sếp, không cần nghe mình) với lại chắc họ cũng có tâm lý không tôn trọng mình vì họ không hiểu được chứng bệnh của mình mà cho rằng đó là 1 loại tính cách thay vì 1 loại bệnh(suy nghĩ).
(Cảm xúc) của mình lúc này là : buồn, sợ người ta không tôn trọng mình.
(Hành vi) : gồng lên, không nói chuyện cởi mở, giữ khoảng cách, muốn chứng mình là mình không có như vậy.
Đấy là những ” suy nghĩ tự động ” của mình mà sau khi quán chiếu mình thấy nó được xuất phát từ niềm tin cốt lõi ” mình không được yêu thương” từ khi còn nhỏ.
Khi mình đã ý thức được điều đó, xác định được niềm tin cốt lõi, suy nghĩ tự động. Cảm xúc của mình được sửa chữa, không còn gồng lên, không còn mong cầu sự tôn trọng, không còn mong cầu làm gì đó để chứng minh. Thật tuyệt vời.