Sáng nay, tôi vừa mở máy tính lên đọc tin thì đập vào mắt tôi, một dòng title rất lớn, ngay tin đầu trên cùng của trang web uy tín vnexpress.net ” Cảnh tang thương tại bệnh viên Gaza bị tập kích”. Bên cạnh là bức hình minh họa một bà mẹ bế một đứa trẻ trong tay. Cả hai nét mặt hoảng loạn, lấm lem bụi bẩn, nhìn thẳng vào ống kính của nhiếp ảnh gia với ánh mắt khổ đau.
Một luồng cảm xúc trào lên từ dạ dày tôi, ứ nghẹn nơi cổ họng, nước mắt tôi trào ra và da gà nổi rần rần hết hai bên cánh tay. Chưa kịp xác định cảm xúc của mình lúc này là gì, chỉ biết rằng tôi quá xúc động khi nhìn bức hình ấy, đọc dòng tille ấy. Tôi thấy thương cho ngững người dân ở đó, tôi có đôi chút trách hờn tại sao họ thích chiến tranh vậy, tại sao họ vì chút lợi ích mà có thể làm hại bao nhiêu người vô tội. Rồi những đứa trẻ sẽ bơ vơ khi mất bố mất mẹ, mất gia đình. Rồi những tổn thương ấy theo nó suốt cả cuộc đời không nguôi.
Tôi thấy mình thương nhưng bất lực, em bé trong tôi xúc động nghẹn ngào. Tôi chỉ là một người bình thường nhỏ bé trong hàng tỉ người trên trái đất này, tôi không thể làm gì được.
Tôi chỉ biết ước có thế lực siêu nhiên hùng mạnh nào đó khơi gợi được lòng trắc ẩn, sự thuần khiết vốn có bên trong mỗi con người chúng ta, những con người ban sơ, thánh thiện, thuần khiết, yêu tự do , yêu hòa bình và thương cảm lẫn nhau.
Tôi ước gì thế lực siêu nhiên đó làm thức tỉnh những nhà lãnh đao, những binh sĩ, những phiến quân, những con người máu chiến (nhân danh một điều thánh thiện gì gó kiểu như bảo vệ quốc gia, bảo vệ dân tộc, giữ gìn mảnh đất của cha ông). Giúp họ có thể thấu hiểu rằng tất cả chúng ta đều là con người, đều mong cầu những điều tốt đẹp, đều ước được sống tự do, an toàn bên gia đình và người thân trên trái đất này và dừng ngay những cuộc chiến lại.
Cuộc chiến nào dù mục đích là gì cũng là vô nghĩa.