Chủ nhật ngày 17/12/2023, 3 mẹ con mình cùng đi học vẽ như mọi tuần. Tuần này cô Nhi dạy vẽ chính không xuất hiện, chỉ có các cô trợ giảng. Bình thường hai bé sẽ học với các cô trợ giảng còn mình thì hay được cô Nhi chỉ, vì tranh người lớn vẽ sẽ có đôi phần phức tạp hơn.
Như mọi lần lớp sẽ tan vào lúc 9h30, nhưng hôm nay mình muốn hoàn thành nốt một số chi tiết của bức tranh vì màu đã pha rồi, với lại phần màu còn dư mình trộn lên và tô viền cho bức tranh tuần trước mình đã hoàn thành. Thế là mấy mẹ con loay hoay một lúc lâu mới xong. Lúc đạng dọn dẹp chuẩn bị về thì cô Nhi và bạn cô đi từ dưới tầng hầm lên. Người bạn này cũng hay đến lớp vẽ và thường cười nói khá vui vẻ với mình nếu có cơ hội nói chuyện. Nhưng bữa nay nhìn thấy mình nét mặt bạn ấy liền không vui, lảng đi chỗ khác. Làm cho mình đang trong tâm thế chuẩn bị chào hỏi thấy có hơi hụt hẫng. Khi nhìn thấy mình cô Nhi có chút xíu ngại lướt qua ánh mắt, rồi cô nói “Mấy hôm nay em ốm quá chị ah”, ” Cô sao vậy” (Mình vừa hỏi vừa cúi người quệt đám màu thừa vào thùng rác, không nhìn cô, đấy là cái tật của mình, mình hay né tránh người khác, hẳn người ta cũng không cảm thấy thoải mái khi giao tiếp với mình), ” em bị tiền đình chị ah”, “trẻ thế mà đã bị tiền đỉnh hả em” (mình vẫn tiếp tục công việc của mình, lúc này mình đang rửa khay màu. vẫn né tránh), ” vâng, trước em bị ngã đập đầu nên giờ lâu lâu bị chị ah” . Lúc này thì chợt cô có điện thoại, nên cuộc nói chuyện của tụi mình bị ngắt quãng giữa chừng.
Nếu là một người đứng quan sát cuộc nói chuyện, bạn sẽ thấy nó rất bất thường. Mình chỉ nhìn lướt qua cô Nhi và bạn cô trong vòng 1 giây, sau đó là những cuộc hội thoại không nhìn vào mắt nhau. Đó là do mình có tật né tránh người khác, khi mình nhìn vào mắt người khác nói chuyện mình cảm thấy căng thẳng, người mình hơi đơ cứng và đầu óc thì trống rỗng không nghĩ được gì.
Rồi sau đó, não mình liền nhảy số loạn lên rằng ” chắc cô Nhi không thích mình, nói chuyện với mình thấy mệt căng thẳng nên cô ấy né mình và bạn cô cũng chẳng thèm chào mình, chẳng mình bất thường và kì cục lắm”. Cái suy nghĩ này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình cả ngày, nó sẽ làm mình tụt mood khá lâu, và thậm chí mình có thể khóc vì nó.
Mình đọc được rằng, nếu có ” chứng sợ người” thì đấy là do bạn chưa đủ yêu chính mình, bạn sợ người khác “đọc” được những khuyết điểm của bản thân, những suy nghĩ trong đầu mình nên bạn thà lựa chọn né tránh còn hơn. Điều này đúng với mình, mình hay có xu hướng né tránh, né tránh và né tránh. Hội phụ huynh bạn Thảo rủ tụ họp mình né tránh, khách hàng viết phiếu mình có xu hướng né tránh,vô tình gặp một người đàn ông nào đó trong siêu thị mình cũng có xu hướng nhìn nhanh như điện xẹt xong rồi quay đi. Những điều này trước đây mình biết nhưng không hề quan sát nó. Sau mỗi lần như thế mình cảm thấy rất mệt mỏi và chán nản bản thân, rồi tự dằn vặt mình ” không hiểu tại sao lại thế?”.
Giờ đây, sau cuộc nói chuyện bất thường với cô Nhi và bạn cô cùng với việc đọc sách và suy ngẫm về những điều trong sách, đột nhiên mình ý thức rõ hơn về cái sự né tránh của mình. Như lúc trước mình sẽ rất buồn và tâm trạng mình nặng nề rất lâu nhưng lần này chỉ lái xe từ lớp vẽ đến quảng trường là mình đã thấy tâm trạng quân bình trở lại. Mình đã nghĩ rằng ” rõ ràng mình bất thường như thế nên người ta thấy khó chịu là phải thôi, nếu mình là người ta tiếp xúc với một người kì cục như mình thì chắc mình cũng thế, lỗi không phải ở người ta mà là do mình”. Mình có những biểu hiện đó là do mình đã có những tổn thương tâm lý vô cùng sâu sắc từ khi còn là một đứa trẻ, chỉ mấy tháng tuổi thôi. Những tổn thương đó đã chi phối cuộc đời mình hoàn toàn, mình đã không được là chính mình rất rất lâu rồi.
Rồi 2 bé nhà mình đòi vào nhà banh ở Big C chơi. Vậy là 3 mẹ con vô đó, sau khi mua vé và lùa 2 nàng vào nhà banh. Như mọi lần mình sẽ lang thang trong siêu thị hoặc tìm một chỗ trong Highland để nhâm nhi tách cafe nóng rồi cắm mặt vô điện thoại. Nay mình thấy không gian bên ngoài nhà banh có nhiều ghế cho ba mẹ ngồi chờ các con, xung quanh đã có rất nhiều ba mẹ ngồi chờ, ai nấy cũng đều cắm mặt vô điện thoại và có vẻ như thờ ơ với xung quanh. Như mọi lần mình sẽ lảng tránh khu vực đó. Nay mình loanh quanh và chọn 1 chiếc ghế nhựa nhỏ nơi góc tường, bên cạnh cách khoảng 1m đã có 1 người đàn ông mặc quần sooc ngồi đó, phía trước là mấy người mẹ, phía góc bên phải xa xa là 1 đôi vợ chồng(người chồng mặc quần sooc) đang tựa vào nhau mà mỗi người một cái điện thoại.
Mình cũng lấy điện thoại ra và lướt 1 hồi, nhưng sau đó mình đã cất điện thoại đi và bắt đầu quan sát. Mình quan sát nội tâm của mình khi ngôi gần người đàn ông mặc quần sooc cách 1m, mình không thấy sự gồng cứng xuất hiện nơi dạ dày, mình không thấy năng lượng muốn thu hút đối tượng của mình xuất hiện, mình quan sát sự né tránh trong lòng mình. Đầu tiên, người mình có xu hướng quay sang phía phải một chút( vì người đàn ông đó ngồi bên trái), có một cảm xúc né tránh rất nhẹ. Khi mình quan sát nó, mình ” thấy” nó, mình hít thở sâu và đều rồi tiếp tục quan sát và cảm nhận “nó” nơi cánh tay trái, khóe mắt trái của mình, mình thấy năng lượng gồng, né tránh mất dần, mất dần mất dần đi. Mình vẫn hít thở sâu và đều, tâm ý mình đặt vào hơi thở, quan sát cả hơi thở cả “sự né tránh” của bản thân. Một lúc sau thì mình cảm thấy bình an, người có xu hương quay về giữa chưa không né sang phải như ban đầu.
Mình phóng tầm mắt ra phía trước, quan sát mấy người mẹ đang lướt điện thoại một cách chăm chú. Không có gì đặc biệt. Rồi đôi vợ chồng bên phải thu hút mình, người vợ tựa nhẹ vào vai người chồng và cả 2 người đều say mê với những gì đang diễn ra trên điện thoại của họ. Mình lại bắt đầu quan sát những cảm xúc nổi lên nơi dạ dày. Mình hay bị thu hút bởi những người đàn ông có vợ khi có vợ họ ở đó nhưng nếu vợ họ rời đi chỗ khác thì người đó lại kém thu hút đi. Điều này xuất phát từ một ấn tượng thời thơ ấu của mình khi mình luôn khao khát có được sự quan tâm yêu thương của bố thì bố lại dành điều đó cho mẹ mình. Mình tin vào lứa tuổi 4-5, phức cảm electra của mình đã được kích hoạt. Phức cảm electra thì tất cả các bé gái đều có(với các bé trai là phức cảm olypus) đó là cảm giác muốn vượt trội hơn người mẹ ( về độ xinh đẹp, giỏi giang… hay bất cứ một cái gì).
Thế nên khi đã trưởng thành, phức cảm ấy sẽ phóng chiếu lên những người đàn ông có vợ. Trước đây, mình rất khổ sở và không thể lý giải điều này. Nó làm lý trí của mình vô cùng mệt mỏi. Mình đã từng rất tự oán trách xỉ vả bản thân. Điều đó là trái với đạo lý mình được dạy thế nên mình đã lựa chọn né tránh.
Nhưng hôm nay, ngồi đây, lặng lẽ quan sát họ rồi hướng sự quan sát đó vào những cảm xúc đang trồi lên của mình. Quan sát cái sự ” hơn thua” với người vợ đó trong lòng mình, mình lại hít thở sâu và đều. Có một sự kháng cự nhẹ. Mình tiếp tục hít thở, tiếp tục hít rồi lại thở, nhịp nhàng và đưa sự chú tâm vào sự nhịp nhàng đó, cảm nhận, quan sát sâu sắc cảm giác trong lòng, vẫn là một sự kháng cự nhẹ. Mình nghĩ là cảm xúc đó vẫn vị mắc kẹt đâu đó trong lòng mình, có lẽ mình nên làm EFT để giải phóng nó trước.
Rồi mình hướng sự quan sát sang người chồng, minh đang tưởng tượng mình đứng trước mặt anh ta khoảng 1m, như đang đối mặt với dáng ngồi đó, với cái chân hở ra, mình thở đều thở đều, có một vài khoảnh khắc mình muốn quay đi, dừng việc này lại, nhưng mình nhanh chóng nhận ra đó là tâm lý “né tránh” cố hữu của mình. Vậy là mình lại hít thở mấy hơi sâu, trấn tĩnh lại mà vại bắt đầu lại quá trình “quan sát” . Mình nhận thấy có lúc mình thờ rất đều,rất bình an, có lúc lại hơi lấn cấn, chộn rộn như muốn co cẳng chạy. Mình cứ làm như thế trong vòng khoảng 3-4 phút, nhiều lúc cũng bị ngắt quãng vì không thể ngồi nhìn chằm chằm người ta, người ta mà bắt gặp thì cũng kì.
Nghĩ vậy nên mình đã đứng dậy, giục 2 bé đi ăn rồi về. Nói chung nhìn lại mình cũng khá hài lòng về quá trình thực tập đối diện với thực tế của mình. Mình nghĩ là sẽ còn phải tiếp thục việc thực hành này trong thời gian dài nữa. Nhưng đó là một việc rất vui,lí thú cho mình những cảm nhận sâu sắc về bản thân, về những cảm xúc mà bấy lâu mình không bao giờ ngó tới hoặc không biết rằng nó có thể tồn tại như một ” thực thể hữu hình” và mình có thể ngồi “ngắm”.