Muốn viết mà không biết viết gì, không biết bắt đầu từ đâu. Ý tứ hơi lộn xộn trong đầu không biết sắp xếp sao cho hợp lý.
Nói chung lại là mình đã nói với ông chồng về việc mình bị ” thu hút” bới những người nam giới trông có vẻ (hoặc thật sự) thành đạt, sáng sủa và đẹp trai. Khi gặp những người như vậy mình cảm thấy ” năng lượng” của mình bị “hút” bởi họ, thực sự là “hút” theo nghĩa đen. Giống như mọi năng lượng trong cơ thể mình dồn hết về phía có con người đó xuất hiện(gần giống như 1 thỏi nam châm hút hết các phần tử sắt về phí nó vậy). Lúc trước mình không nhận thấy được điều này, chỉ thấy rằng nếu mình ở giữa một đám người sẽ luôn bị người nổi bật nhất thu hút, mặc dù mình luôn tránh né và chẳng bao giờ gửi bất cứ một thông điệp nào, một ánh mắt hay một cái bắt tay nào đến họ, nhưng chẳng hiểu sao họ cũng luôn nhận thấy được điều đó ở mình. Có thể họ nhận thấy sự “né tránh” ở mình.
Điều đó làm mình rất xấu hổ thậm chí hổ thẹn nữa. Mình không dám kết bạn, chẳng dám giao lưu với họ vì sợ họ nhận thấy điều bất thường ở mình. Điều đó làm mình mất đi rất nhiều cơ hội mở mang kiến thức, phát triển nghề nghiệp, phát triển các mối quan hệ bạn bè nữa. Mình luôn có nỗi sợ là họ sẽ đọc được suy nghĩ của mình, hoặc biết mình đang nghĩ gì trong đầu lúc đó.
Cho đến ngày mình gặp chị Giang Kate trong buổi trị liệu đầu tiên, sau 2h trị liệu mình bước ra khỏi phòng trị liệu với đôi cánh mọc sau lưng, mình cảm giác mình có thể bay lên được. Lòng mình nhẹ bẫng, mình cảm giác chân mình bước đi không chạm đất, đúng nghĩa đen của từ lâng lâng. Rất khó tả. Lúc đó mình còn nghi ngờ cảm giác của mình, mình tự hỏi mình” cảm giác này là gì nhỉ? lạ lẫm quá!” . Mình vừa ngồi trên taxi vừa quan sát cảm giác lạ lùng đó bên trong mình.
Rồi 45p sau, khi mình đã ngồi trên xe bus để đi từ sảnh chờ ra máy bay, mình chợt nhận ra tâm trí mình bình yên lạ lùng, nó không bị căng thẳng, xáo trộn và mơ hồ như mọi lần nữa, mình không bị “hút” bới những người nam xa lạ trên xe bus nữa. Ngay lúc này mình nhận ra rất rõ điều đó. Điều mà khoảng 6 giờ trước đó thôi, khi mình cũng ngồi trên chuyến bus như thể này để đến gặp chị Giang mình không nhận thấy được.
Mình bị bất ngờ, lạ lẫm và qua sung sướng với cảm giác này, mình còn không dám nghĩ nó là thật. Đã quá lâu rồi, phải đến 30 năm ấy mình không thấy tâm trí bình yên như lúc này. Mình cứ nghĩ thế là mình ổn rồi, thế là từ giờ mình được giải thoát rồi, từ giờ mình được yên ổn rồi. Mọi chuyện xấu qua rồi, sung sướng quá. Mình muốn hét lên vì sung sướng, muốn hát lên, muốn cười thật lớn, muốn nhảy chân sáo vì cảm thấy thật tự do ngay lúc này.
Thực sự mình đã bị cầm tù bởi chính mình trong nhiều năm, mình đã tự xây lên một hàng rào, hàng rào này bằng năng lượng vô hình, là một tấm màn làm bằng những cột ánh sáng xít nhau, trong như tơ mỏng ngăn cách mình với thế giới. Nay mình đã có thể dùng tay đâm thủng một lỗ trên hàng rào đó, vén nó ra để để quăng nó đi để bước ra kết nối lại với thế giới, vowisgia đình, con cái, bạn bè và môi trường xung quanh. Quá trình này không nhanh và ngay như mình tưởng lúc này.
Những ngày sau đó cảm giác sung sướng lâng lâng này vơi dần vơi dần đi, mình nhớ lần trị liệu thứ 2 với chị Giang mình không có sự kết nối với nội tâm sâu như lần 1. Lần này khá nông và khi ra khỏi phòng trị liệu mình thấy chân mình chạm đất. Mặc dù trước khi đến buổi trị liệu thứ 2 mình đã rất mong chờ một kết quả tốt hơn, vì buổi 1 đã tốt như vậy rồi, buổi 2, buổi 3 chắc chắn sẽ tốt hơn nữa, mình đã đinh ninh như vậy. Nhưng tất cả nằm ngoại dự tính của mình, những buổi sau đó chân mình chạm đất dần, mình không còn cảm giác bay bổng, lâng lâng sung sướng như buổi 1 nữa. Mình có đôi chút thất vọng và lo lắng. Chẳng lẽ bệnh của mình sẽ không khỏi được sao?
Sau những thất vọng ấy là những chuỗi ngày quan sát bản thân nhiều hơn, mình nhận thấy cảm giác bị “hút” ấy vơi đi rất nhiều rồi, chỉ còn lại 5-7% so với lúc trước. Tuy nhiên khi đã kết nối được với nội tâm của mình, lặng lẽ quan sát nó, lặng lẽ lắng nghe không phán xét chút nào thì mình nhận thấy mình còn rất nhiều vấn đề mắc kẹt trong tâm trí, từ khi còn là 1 đứa trẻ. Và rồi cơ thể sẽ báo hiệu cho mình hoặc tâm trí sẽ để cho vấn đề nào nổi cộm và cần xử lí trước nổi lên trước. Rất vi diệu. Mở được cánh cửa thế giới nội tâm giúp ta khám phá một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới rộng lớn với những điều vi diệu, thần kì nơi ta có thể tìm thấy bình an, yên ả trong tâm trí.
Rồi mình cũng mua rất nhiều sách về đọc, rất nhiều tác giả là nhà trị liệu tâm lý trên thế giới với những cái nhìn, những vấn đề khác nhau được khai thác, quan tâm và khai quật. Cho mình rất nhiều cái nhìn khác nhau về các vấn đề tâm lí. Một trong những quyển sách có khuyên mình nên chia sẻ, nói ra vấn đề của mình với người minh thấy tin cậy, hiểu và không phán xét. Với lại mình cũng rất muốn nói ra, hình như có lực từ trong thôi thúc mình nói ra, nên mình thấy mình hay có khuyenh hướng nói ra, ngay cả khi mình chưa đọc quyển sách trên.
Vậy là mình đã quyết định nói với chồng mình, người đã đồng hành cũng mình rất nhiều trong hơn 2 năm hành trình chữa lành vừa qua. Nhưng quả thật đây là một vấn đề rất rất khó thông cảm, chẳng có ông chồng nào lại có thể hiểu cho bà vợ bị thu hút bới những người đàn ông khác cả, nhất là khi ông chồng ấy không có vấn đề về tâm lý giống như người vợ thì ổng không thể hiểu nổi. Dù mình đã giải thích rằng ” đó là điều mình không muốn, mình đã bị tra tấn rất nhiều vì điều đó trong nhiều năm qua, rằng hãy xem nó như một loại ” bệnh””.Nhưng có vẻ điều đó là cái gì đó rất khó chấp nhận, khó hiểu và khó thông cảm.
Nhìn biểu hiện của ông chồng mình, mình nghĩ là anh ấy đã ráng hiểu mình lắm rồi nhưng vẫn bị cảm xúc của bản thân chi phối chứ. Làm sao mà có thể xem như không có gì được, tuy nhiên mình cũng thấy buồn vì thái độ đó của chồng. Nhưng mình học được cách quan sát và chấp nhận cảm xúc nên mình cũng không bị quá chìm vào điều đó. Có lúc mình thấy hối hận vì đã nói với chồng điều đó nhưng có lúc lại thấy mình làm đúng vì đã nói ra. Khá là mâu thuẫn. Tuy nhiên lựa chọn nói ra có lễ là điều ai cũng muốn làm khi có 1 bệnh tâm lý nào đó, nhưng nói với ai thì không phải dễ, không phải ai cũng có sẵn 1 người hiểu để mà nói, không phải ai cũng có dũng cảm để nói, không phải ai cũng có sức mạnh để đối diện với những phán xét sáu khi nói ra.
Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, đến đâu hay đến đó vậy. Có tính cũng không được, việc của ta là tập trung sống với hiện tại, điều đó là quan trọng nhất.