Tối hôm qua (25/10/2023) vào lúc 8h đến 9h30 , mình đã có một buổi học tiếp theo với VCP về ” chữa lành đứa trẻ bên trong”. Khi thầy Minh Điệp dẫn bài thiền chữa lành, mình đã tập trung và tính lựa chọn thời khắc nào cần được chữa lành. Ban đầu thì hơi mơ hồ, không có hình ảnh nào rõ ràng hiện lên. Mình lướt qua một loạt những hình ảnh tổn thương của mình, cuối cùng thì tâm trí dừng lại tại cảnh :
” Một đứa bé 4-5 tuổi, ánh mắt rất hoang mang, 1/4 biết ơn, 1/4 thấy may mắn, 1/4 tủi thân, 1/4 cô đơn( một món bánh cảm xúc thập cẩm) đang nằm co ro dưới chân giường. Phía đầu giường là bố, mẹ và em trai mới sinh của cô bé đó.
Vì chiếc giường rất chật, cô bé không nhớ nó rộng bao nhiêu, nhưng nó không đủ để 4 người gia đình cô nằm cùng lúc. Khi sinh em, bố đã nói cô bé lên trên lầu ngủ cho rộng rãi. Nhưng vì sợ ma nên cô bé không lên và năn nỉ bố mẹ cho ngủ cùng dù nằm dưới cuối giường cũng được. Sau nhiều hồi năn nỉ thì bố cũng đồng ý và cô bé cảm thấy quá may mắn vì không phải lên lầu ngủ một mình trong bóng tối.
Tuy nhiên lẫn trong cảm giác may mắn đó, cô bé cảm thấy tủi thân và cô đơn lắm. Cô biết thân biết phận không dám đòi hỏi gì hơn. Được ngủ cuối giường là may mắn lắm rồi. Sau này lớn, khi nghĩ lại sao lúc đó bố không lên ngủ cùng với mình để cho mẹ với em ngủ dưới mà lại bắt mình lên một mình vậy ta. Mình không hiểu được suy nghĩ của bố lúc đấy nhưng mình đoán là bố muốn dạy mình theo kiểu tây, muốn mình tự lập từ sớm. Hơn nữa, lí do hợp lý hơn đấy là bố rất quấn mẹ, rất thích ở bên mẹ. Vì thế mà không nghĩ cho cảm giác của 1 đứa bé như mình.
Sau này khi đã trưởng thành mình hay có cảm giác ” cô đơn trong một đám đông, khó hòa nhập, khó kết bạn, bị cho ra rìa” Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào, nó đã ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống của mình khá nhiều. Nhiều lúc mình đã rất khổ sở vì điều đó, khổ sở vì không hiểu mình bị làm sao, tại sao mình lại như vậy.
Khi nương theo bài dẫn chữa lành, mình nhìn thấy em bé của mình đang nằm nghiêng bên trái, rất an phận nơi cuối giường, nằm co ro hai tay chắp lại gối dưới má, do phía đầu là chân của mẹ, phía chân là chân của bố ( bố mẹ cũng phải co chân vì giường nhỏ quá). Ánh mắt buồn, cô đơn và an phận. Mình đến gần và chào em, hỏi em rằng ” em buồn phải không?, mình có thể bế em không?”. Em bé đồng ý và mình đã bế em lên, trao cho em 1 cái thơm trên má, nói với em rằng có mình ở đây rồi. Mình đã biết đến em và quay trở về với em đây. Sẽ ở bên em, yêu em và thương em vô điều kiện. Mình xin lỗi em vì trong bao nhiêu năm qua không biết đến sự tồn tại của em, không biết đến những tổn thương em mang. Mình mong em tha thứ.
Mình bế em lên, 2 chị em đứng từ chân giường nhìn lên. Em giơ cánh tay bé nhỏ chỉ cho mình hình ảnh bố mẹ và em trai đang năm ngủ, rồi quay sang mình cười. Mình cảm thấy em đã vui hơn khi mình quay về trò chuyện với em, ôm ấp và vỗ về em, trao cho em tình yêu thuong từ trái tim ấm nóng của mình.
Khi em đã vui hơn, mình hỏi em có thích đi đến chỗ nào đó không? Cảnh sau đó là mình với em đang ở trên bãi biển Nha Trang đầy nắng và cát trắng. Em bé chạy tung tăng nghịch cát trắng, còn mình thì ngồi nhìn em trìu mến. Quan sát niềm vui trong ánh mắt, cử chỉ, điệu bộ ngây thơ ấy, mình dần hợp nhất với cảm giác vui vẻ yên bình này của em thầy lòng mình bình lặng dần dần. Thật tuyệt vời, đó là một cảm giác mình luôn đi tìm suốt nửa đời.
Nương theo lời dẫn, mình dần lấy lại cảm giác về không gian xung quanh và mở mắt ra. Trở lại với thực tại và điều kì diệu là niềm vui đã tìm lại không mất đi, vẫn thấy lòng bình yên kì lạ. Một cảm giác vô cùng mới mẻ, đáng yêu vô đối.