Dạo gần đây mình cảm thấy không nên né tránh xã hội nhiều nữa. Không nên gọi là “đối đầu” nhưng nên “tiếp xúc” với các tình huống gây khó chịu, gây sợ hãi và luyện tập tĩnh tâm, luyện tập chánh niệm trong những khoảng khắc “động” như vậy, khả năng sẽ giúp mình vượt qua được. Tuy nhiên trước đó mình cần luyện tập, soi chiếu tâm của mình mỗi ngày, luyện tập các phương pháp giải tỏa cảm xúc như EFT( việc này mình vẫn chưa thực hiện đều được) một cách thường xuyên hơn.
Nói thì rất đơn giản, nhưng khi đối mặt với tình huống thì hàng loạt những ” suy nghĩ tự động” kích hoạt các ” hành vi tự động ” của mình nhanh hơn sự kiểm soát của mình. Nhanh hơn ý thức của mình.
Mình đoán rằng bộ não của mình định hình ” 1 người đàn ông kèm bpsd” giống như “1 kẻ thù” và kích hoạt cơ chế ” phòng thủ : chiến – chạy – đóng băng” một cách quá nhanh, quá nhạy, ngay lúc đó mình chẳng kịp nhận ra và có những phản ứng như : người đống cứng(Đóng băng) và cảm thấy sợ, ánh mắt lia xuống bpsd của anh ta không thể kiểm soát( để đề phòng). Dù mình đã dùng hết sức mạnh ý chí, nhưng em bé bên trong của mình với sự sợ hãi từ sâu thẳm thực sự quá mạnh mẽ. Nó nhanh hơn ý thức của mình, nó xuất phát từ vô thức, nó được lặp lại quá nhiều lần trong rất nhiều năm và đã trở thành 1 phản xạ không điều kiện, khó bỏ trong ngày 1 ngày 2.
Tuy nhiên bộ não đã có những nhầm lẫn nhất định, và đề phòng 1 cách hơi thái quá. Có lẽ nó kiểu ” thà quét nhầm còn hơn bỏ sót”. Cứ đàn ông, hay mở rộng hơn với cả phụ nữ là ” 1 kẻ thù” nhưng thực tế thì không phải như vậy. Không phải ai cũng lôi cái bộ phận đó ra và ngoe nguẩy trước mặt mình, không phải ai cũng biến thái như vậy. Hoặc giả ai cũng biến thái thì không phải ai cũng lôi cái đó ra. Hoặc nếu nó có lôi cái đó ra thì lỗi cũng không thược về mình, lỗi là ở người đó. Và cái đó cũng không đáng sợ như vậy. Mình cũng không cần phải dặng vặt lương tâm, không cần cảm thấy suy đồi đạo đức hay gì cả. Mình hoàn toàn bị động trong hoàn cảnh này. Là người ta bắt nạt mình.
Chắc chắn mình cần phải luyện tập nhiều hơn, ý thức nhiều hơn. Mình ơi, mình đã rất cố gắng, rất nỗ lực, sống rất đúng đạo đức rồi. 40 năm là một nửa đời người sống trong mơ hồ và dằn vặt lương tâm. Đây là cơ hội để mình nhận ra những cảm xúc tổn thương sâu thẳm và chữa lành nó. Không hề dễ nhưng chẳng phải những khó khăn luôn có những ý nghĩa riêng của nó sao, những chông gai luôn chưa đựng những thông điệp chờ mình nhận ra sao. Cuộc sống luôn tuyệt với theo cách riêng của nó.
Hôm qua có 1 sự kiện ” mình đã cảm thấy cơn tức giận trào lên từ dạ dày khi mình cho rằng công nhân không tôn trọng mình” . Mình đã khóc, trong lúc khóc mình đã cố gắng định hình ” cảm xúc này là gì, đến từ đâu?”. Mình đã nghĩ không nên bị lún vào cảm xúc này, nhưng thật sự là rất khó. Cuối cùng mình đã để cho mình được khóc và cũng phải đển 2h chiều mới bình tĩnh lại được. Viết ra không quên.