Bạn đã tìm ra tài năng của mình chưa? Nếu rồi, đó là gì? Bạn đã lên kế hoạch cống hiến tài năng cho cộng đồng như thế nào?
Chủ đề thứ 2 trong cuốn ” Du hành trong thế giới nội tâm” mà tôi đã mua là chủ đề này. Đó thực sự là một chủ đề hay. Câu hỏi này tôi đã có nhiều năm trăn trở tự hỏi bản thân mình, liệu mình có tài năng gì hay không? Vì tôi là kiểu người mỗi thứ biết một ít nhưng lại không biết sâu, hay không giỏi xuất sắc điều gì.
” Ý nghĩa của cuộc sống là tìm ra tài năng của bản thân. Mục tiêu cuộc đời là đem tài năng đó ra cống hiến” – David Viscott đã nói như vậy. Theo đó tôi thấy cuộc đời mình còn chưa đầy đủ ý nghĩa cho đến ngày tôi sinh 2 bé và nuôi dạy chúng. Trong qua trình nuôi và dạy 2 bé nhà tôi, tôi dần dần cũng đã phát hiện ra “tài năng” của mình. Đấy là tôi có thể trò chuyện, chơi, hòa nhập và thấu hiểu tâm lí của các con mình khá tốt. Tôi có thể giải quyết những xung đột, những tranh cãi của các bé khá nhẹ nhàng, khá công bằng và có vẻ như cả 2 bé cùng hài lòng. Ở đây tôi chỉ dám dùng từ “khá” vì tôi còn phải cố gắng và trau dồi hơn nữa.
Tuy nhiên tôi nhận thấy 2 bé thích nói chuyện với mẹ, chia sẻ với mẹ mọi thứ và hay hỏi ý kiến mẹ trong những trường hợp các bé cảm thấy lúng túng. Nên tôi nghĩ mình đã làm khá tốt.
Tôi hướng 2 bé nhà tôi đến việc sống một cuộc đời “hạnh phúc” . 2 chữ này nghe thì đơn giản thôi mà làm được nó là cả một quá trình nỗ lực phấn đấu. Muốn có một cuộc đời hạnh phúc mỗi ngày ta đều phải hạnh phúc, thậm chí mỗi phút mỗi giây ta đều phải nỗ lực để đạt được nó. Hạnh phúc không phải là thứ chờ đợi để có mà là phải làm ngay lúc này để có nó.
Tôi thường nói ngược (hay có thể là xuôi) với 2 bé rằng “hãy chơi tốt trc khi học tốt” ” hãy nổ lực hết sức mình, kết quả có không tốt thì hãy dành 1 khoảng thời gian để suy ngẫm hoặc buồn về nó rồi hãy để cho nó nhanh qua đi, và tiếp tục con đường của mình, luôn tiến về phía trước dù chỉ là một bước nhỏ mỗi ngày”
3 mẹ con luôn dành 5-10p mỗi buổi tối để thiền, để quan sát bản thân, quan sát tâm, quan sát xem hôm nay cơ thể có gặp điều gì tiêu cực, có gặp nỗi muộn phiền nào hay niềm vui ra sao và cùng nhau hóa giải chúng. Sau thời gian thiền, 3 chúng tôi ôm nhau. thơm má nhau và nói lời yêu thương nhau, chúc nhau ngủ ngon.
Tôi thấy cuộc đời này thật tuyệt. Tôi thấy rằng sự tồn tại của mình là điểm tựa cho một ai đó rằng sự tồn tại của mình thực sự rất có ý nghĩa. Tôi vui và hạnh phúc về điều đó.
Lúc trước tôi chưa bao giờ nghĩ tôi có thể trở thành một người mẹ tốt. Hồi còn là sinh viên khi kiếm việc làm thêm tôi hay né xa mấy việc baby sitting, lúc đó tôi cảm thấy mình không thể trông nom được mấy đứa con nít, tôi cảm thấy mình không biết làm như thế nào khi chúng khóc hay ị thúi. Nhưng hóa ra không phải vậy, giờ đây tôi thấy mình có thể kết nối với tụi con nít khá dễ dàng. Tôi có thể nhanh chóng thấu hiểu chúng. Điều đó thật tuyệt vời. Hóa ra tôi cũng có một dạng tài năng gì đó “coi được”. Haha.
Còn kế hoạch để cống hiến “tài năng” này cho cộng đồng thì tôi cũng có nghĩ tới. Tôi muốn mở một xưởng gỗ nhỏ như ” Xưởng sáng tạo – Creative Gara” của bạn Phúc ở Hà Nội mà tôi đã có dip trao đổi. Nơi dạy cho các bạn nhỏ về những hiện tượng vật lí, nhữngng phản ứng hóa học, những ví dụ trực quan dễ hình dung, đưa bài học từ sách vở vào thực tế cuộc sống. Giúp các bạn nhỏ hình dung 1 cách dễ dàng nhất ” học để làm gì ?”
Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa thực hiện được do còn vướng nhiều việc. Thứ nhất, tôi có một chứng ám ảnh cưỡng chế khi giao tiếp với người khác. Tôi hay bị sợ khi phải nói chuyện với một ai đó, người tôi thường bị cứng như robot và mất tự nhiên khi nói chuyện với họ, điều đó cản trở tôi rất nhiều. Tôi đã có 17 năm vô cùng khổ tâm vì điều đó. Thứ 2, tôi vẫn có 1 công việc cùng chồng mình là quản lí một nhà máy gạch. Nếu hoàn toàn không xuống nhà máy làm tôi sợ sẽ không có chủ đề chung để nói chuyện với chồng mình. Tình cảm sẽ bị đi xuống rất nhiều.
Đấy là 2 lí do chính khiến tôi chưa bắt tay vào làm, nhưng tôi nghĩ làm việc với các bạn nhỏ có lẽ rất phù hợp với tôi lúc này. Tôi sẽ cân nhắc thật kĩ về điều này.