/Miêu tả con đường mà bạn đang đi cùng ý nghĩa câu ” Đây là con đường của bạn, mình bạn mà thôi. Những người khác có thể đi cùng nhưng không ai có thể đi thay bạn” đối với bạn và hoàn cảnh hiện tại của bạn./
Đây là chủ đề đầu tiên trong cuốn sách ” Du hành trong thế giới nội tâm” mà tôi mới mua. Cuốn sách này gợi ý cho ta những chủ đề và ta sẽ viết về nó. Dành cho những ai muốn viết nhưng không biết viết về điều gì, như thế nào? Tìm được cuốn sách tôi thấy rất hay vì nó rất vừa với tôi. Hôm nay tôi sẽ bắt đầu chủ đề đầu tiên này.
Tôi thấy câu nói này rất đúng với tôi trong hoàn cảnh hiện tại. Nhớ lại cách đây hơn một năm, vào ngày 31/10/2021 đột nhiên tôi bị mất ngủ. Những hôm trước đó tôi vẫn ngủ bình thường, không có chuyện gì bất thường xảy ra cả. Vậy mà tối ngày 31/10/2021 đột nhiên trong tôi nổi lên một cảm giác rờn rợn khó tả, tôi có cảm giác tự nhiên mình sợ dao kéo, trong đầu tôi thoáng qua những hình ảnh tôi cầm dao làm hại con gái nhỏ của tôi. Cứ nhìn thấy con là tôi thấy sợ, thấy thấp thoáng cảm giác tôi dùng dao làm hại con.
Sự việc xảy đến rất đột ngột mà không có bất cứ một dấu hiệu báo trước nào. Một tháng sau đó là những đêm thức trắng và tâm thần hoảng loạn. Tôi trở lên cực kì nhạy cảm với âm thanh, một tiếng tivi nhỏ xíu của nhà hàng xóm vọng qua cũng như tra tấn tôi. Cả đêm tôi nằm chong mắt lên trần nhà, ruột gan thì quặn lên từng cơn, chân phải tự nhiên co cứng, tâm trí hoảng loạn vô cùng.
Tôi từ một người tháo vát hoạt bát, có thể giải quyết mọi chuyện trong nhà roẹt roẹt từ nấu cơm, trông con, daỵ con học, đi ngân hàng giao dịch, sắm sửa nhà cửa (lúc này chúng tôi đang xây nhà) tôi đều làm rất trơn tru mà lúc này tôi không còn tâm trí nào để làm nữa. Tôi không thể nấu cơm vì tôi sợ dao kéo, tôi không thể trông con vì nhìn thấy con là tôi có những cảm giác đáng sợ kia, tôi không thể làm việc vì tâm trí rối loạn, chẳng thể trông coi thợ thuyền xây nhà, phó mặc cho đơn vị thiết kế chọn đồ nội thất cho mình. Nên bây giờ có nhiều thiết bị vệ sinh tôi không ưng chút nào nhưng lúc đó không còn sự lựa chọn nào khác.
Chồng tôi ban ngày đi làm, ban đêm phải thức cùng tôi, trò chuyện an ủi vì tôi hoảng loạn quá. Khóc cả đêm. Nhiều hôm tình trạng của tôi qua tệ nên chồng tôi phải nghỉ làm để ở nhà trông vợ. Những tháng ngày đó với tôi như địa ngục. Một ngày nó dài như có 72 giờ, thỉnh thoảng tôi nhìn đồng hồ mà sao thời gian lê lết trôi, mãi không hết ngày. Chồng ở nhà thì tôi nói anh cứ đi làm đi tôi ráng chắc ổn, chồng đi làm về muộn thì tôi trông từng phút giây. Tôi chưa bao giờ bị như thế, tôi là một người rất độc lập mà lúc này đây tôi cảm thấy mình như phụ thuộc hoàn toàn vào chồng.
Tôi gắng chịu đựng 1 tháng như vậy. Lúc này tôi cực kì tiêu cực. Chồng tôi khuyên gì cũng không nghe, hoặc không còn tâm trí để nghe. Tôi không nói với bố mẹ vì bố mẹ chẳng thể hiểu và cũng không giúp gì được tôi lúc này, 2 con thì còn bé quá, chúng không hình dung được là tôi bị làm sao.
Chồng tôi không dưới 10 lần khuyên tôi đi bệnh viện, ở đó bác sĩ có chuyên môn khả năng họ biết tôi bị bệnh gì và sẽ có cách điều trị, tôi cứ ở nhà như vậy anh cũng không biết phải làm như thế nào ngoai an ủi và động viên. Tôi thì cho rằng đây là loại bệnh về tâm trí và chẳng có viện nào hay chẳng có thuốc gì có thể chữa khỏi cả, tôi nhất mực tin như vậy và không nghe chồng, không chịu đi.
Càng về sau tôi càng hoảng loạn, khó chịu và có thời điểm tôi đã từng vừa khóc vừa nắm tay chồng tôi nói rằng hãy cho tôi đi Thụy Sĩ để người ta có thể tiêm thuốc cho tôi để có thể chết êm ái mà không ảnh hưởng đến ai, không để lại ám ảnh cho con cái, bố mẹ. Chồng luôn ở bên vỗ về động viên và khuyên nhủ tôi, nói rằng tôi hãy tin tưởng anh để anh đưa đi viện khám. Cuối cùng khi không còn cách nào khác tôi cũng gật đầu đồng ý, tôi đi coi như là nước cuối cùng thôi chứ cũng không tin là có thuốc nào hay bác sĩ nào có thể giúp tôi lúc này cả.
Vậy là gửi 2 bé sang nhà em trai tôi nhờ vợ em trông coi lo lắng giúp, 2 vợ chồng tôi đến viện khám. Lúc đầu tôi nghĩ chỉ đến khám và lấy thuốc về uống thôi nhưng khi đến khám bác sĩ nói rằng tôi cần phải nhập viện, ít nhất là 2 tuần. Tôi không muốn chút nào nhưng chồng và bác sĩ động viên nên tôi đành làm theo.
Chồng tôi về nhà lấy hành lí, quần áo và thông báo cho bố mẹ rằng tôi bị mất ngủ và cần nhập viện điều trị. Lúc này tình hình dịch bệnh covid 19 đang khá căng thẳng, khi nhập viện là nội bất xuất ngoại bất nhập, các khoa thậm chí các phòng cạnh nhau cũng không được tiếp xúc gần hay trò chuyện gì cả. Chồng nhập viện cùng tôi. Bác sĩ cho tôi uống 3 loại thuốc có tác dụng giải tỏa lo âu và cả thuốc ngủ. Ngay hôm đầu nhập viện tôi đã có thể ngủ 1 giấc dài do tác dụng của thuốc, nhờ thế mà sáng hôm sau tôi đã có thể tỉnh táo hơn, bớt mệt hơn và ruột gan bớt cồn cào, tâm trạng khá lên nhiều. Tôi mừng quá, không thể tin được là có loại thuốc có thể giúp được tôi. Biết thế tôi đã nghe chồng sớm hơn (Lúc đó tôi đã nghĩ vậy).
Cứ như vậy chúng tôi ở viện 1 tháng trời, mỗi ngày đều ăn rồi chờ đến giờ uống thuốc. Tôi đếm từng giờ mong đến giờ để được uống thuốc. Thuốc giúp tôi rất nhiều, giúp tôi đến 80% ấy. Mỗi ngày bác sĩ đều đến thăm và hỏi han tình hình, nếu cần thì sẽ điều chỉnh thuốc cho phù hợp. Sau mỗi bữa ăn, chúng tôi lại đi bộ quanh sân trước khoa của tôi, đi từ lúc sau ăn 20p đến bữa tiếp theo, mệt thì nghỉ 5-10p rồi lại đi. Vừa đi vừa vẩy tay và trò chuyện(lúc này tôi đã có tâm trí để trò chuyện với chồng về chuyện nọ chuyện kia) rồi lại chờ đến giờ ăn và giờ uống thuốc.
Sau 1 tháng tôi được bác sĩ cho ra viện vì tình hình đã ổn hơn rất nhiều với một bịch thuốc lớn mang về nhà uống. Chúng tôi về lại Đà Lạt, tôi dù đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn không hết. Hàng ngày vẫn sống trong mớ suy nghĩ bộn bề ngổn ngang từ đâu nhảy vào đầu. Tôi vẫn mong chờ đến giờ để được uống thuốc. Vì nỗi sợ dao kéo vẫn luôn thường trực trong tôi, nó làm tôi túm hết cả ruột gan lại, người đơ cứng và chẳng thể làm gì ra hồn. Đầu óc tôi vẫn nặng trĩu và hết sức mơ hồ, tôi cảm giác mình đi mà như đang lướt trên mặt đường.
Những ngày sau tôi cũng cố lấy hết sức bình sinh, xuống bếp nấu ăn dù cảm giác dao kéo vẫn nhiều. Nhưng tôi tự nói với mình ” cố lên”. Rồi tôi đi cùng chồng xuống công ty làm dỡ gạch ra khỏi goong như 1 công nhân chính hiệu. Xe goong chứa gạch nóng 50-70 độ, có những goong bước lên một lúc cháy cả đế giày. Để dỡ hết gạch trên goong xuống tôi phải mất 3-4 tiếng , tôi chia ra buổi sáng 2 tiếng buổi chiều 2 tiếng.
Tôi không muốn ngồi một chỗ vì đâu óc cứ quay cuồng, hàng ngàn hàng vạn những suy nghĩ kinh dị ở đâu cứ nhảy vào đầu tôi, làm tôi không thể yên, ruột gan tôi cứ trùng nhão xuống.Tôi muốn đi làm, bận tay chân để cái đầu bớt nghĩ. Nó quả thật có bớt nhưng không hết, tôi vẫn cảm thấy cuộc sống toàn một màu ghi xám, đầu óc vẫn như chìm vào một hố đen không thể suy nghĩ thông suốt điều gì.
Sau này chồng tôi nói lại lúc đó cứ nghĩ tôi làm được giỏi thì một ngày là bỏ vậy mà cũng gắng làm được 20 ngày, chứng tỏ lúc đó tôi rất khổ sở. Khổ trong tâm khảm nên không cảm thấy được cái khổ thân xác. Mọi người bao gồm cả công nhân của tôi ai nấy đều thắc mắc tại sao sếp phải hành thân thế. Họ chẳng thế hiểu được những gì tôi gặp phải chỉ thấy sao tôi dở hơi quá. Tôi cũng chỉ nói với họ tôi bị mất ngủ muốn làm cho mệt để đêm có thể ngủ. Có giải thích cũng không ai hiểu được những gì diễn ta trong tâm tôi.
Hết làm goong, tôi tìm các việc khác để làm để tránh phải ngồi không, tôi muốn làm mệt thân xác để có thể chợp mắt 1 phút thôi cũng được. Tôi xin đi làm shipper, chạy được 2 ngày tôi không thể cố được, lúc chạy xe ngoài đường tôi chỉ nghỉ nếu đâm vào cái xe tải kia thì mình có chết ngay không nhỉ, nếu không chết được ngay mà lại nằm một chỗ với tình trạng như thế này thi còn khủng khiếp hơn nhiều, chồng và con tôi sẽ khổ lắm lắm. Chạy xe ngang qua hồ nước rộng tôi lại nghĩ nếu chết ở dưới cái hồ kia thì có lạnh không. Nếu chồng và con tôi thấy tôi trong tình trạng chết trôi như thế họ có bị ám ảnh không. Chạy xe mà đầu óc tôi như bay tận đâu đâu, cũng chẳng hiểu bằng cách nào mà tôi có thể về đến nhà an toàn.
Làm shipper không được, tôi nghỉ ngang bị đồng nghiệp mắng vốn là không có trách nhiệm, tôi cũng đành chịu không biết làm sao khác. Ở nhà cũng không xong, chồng lại phải gác công việc để ở nhà trông tôi nên tôi lại xin vào siêu thị mini gần nhà để làm. Làm được một hôm tôi cũng đành xin nghỉ, ở đó họ chặt xương, sơ chế rau củ đều bằng dao kéo mà tôi thì đang trong tình trạng khiếp sợ dao kéo nên tôi không thể làm ở đó thêm 1 ngày nào.
Hôm sau tôi lại tìm việc khác, tôi đi làm cấy mô. Cấy mô cũng phải dùng 1 con dao nhỏ để cắt cây rời ra khỏi nhau và cấy vào một giá thể khác. Lại dao kéo, tôi lại xin nghỉ.
Hôm sau tôi lại xin đi làm phân loại rau củ quả. Nhà chủ buôn bán rau củ, cần phân loại đóng gói riêng từng loại, cho từng khách khác nhau. Những thùng rau củ nặng hàng chục kg, ngồi xổm từ sáng tới chiều. Với cơ thể đã suy kiệt như tôi, tôi không thể chịu quá được 1 ngày. Dù tôi muốn đi làm cho mệt thân xác nhưng quả thực việc đó quá sức với một người chưa bao giờ làm việc nặng như tôi.
Và việc cuối cùng mà tôi cố gắng làm để xua đuổi những suy nghĩ kinh dị trong tôi là xin bán vật liệu xây dựng cho một cửa hàng. Ở đây tôi gắng làm được 10 ngày, do tác dụng phụ của thuốc nên chân phải tôi bi co cứng, tôi không ngồi mà đứng từ sáng đến chiều. Tôi bới từng việc nhỏ để làm như lau từng viên gạch men trưng bày, quét từng cọng rác nhỏ, dọn nhà vệ sinh. Chủ có vẻ rất ưng việc tôi làm nhưng tôi cũng chỉ cố được 10 ngày. Không thể cố hơn được.
Được 10 ngày, tôi xin nghỉ, tôi cảm thấy có lỗi với chủ vì họ đã rất tin tưởng tôi. Tôi cảm ơn họ vì đã cho tôi cơ hội làm việc, tôi đã học hỏi được nhiều từ bà chủ khó tính, chi tiết nhưng cũng rất có lòng thương người.
Trong tôi vẫn chưa lành lại, tôi vẫn sống với một tâm trạng rất tồi tệ. Mỗi ngày trôi qua như lết, chậm chạm và vô nghĩa. Tôi tập trung vào việc xây nhà mà tôi đã phó mặc cho chồng và cho thợ từ 3 -4 tháng qua. Tôi ra cửa hàng chọn gạch, làm việc với thợ chọn đá, chọn thạch cao, chọn gỗ, chọn cổng, chọn cây. Tôi làm cho mình bận rộn nhưng vẫn không vượt qua được cảm giác đau khổ đó.
Một ngày, tôi còn nhớ rất rõ, lúc đó tôi đang đi xe máy ngoài đường. Ngay lúc này khi đang gõ những chữ này tôi vẫn có thể nhớ được chiếc áo tôi mặc lúc đó, chiếc mũ bảo hiểm nào tôi đội lúc đó và đoạn đường tôi đi lúc đó như thế nào. Tôi vừa lái xe vừa nghĩ, so với lúc chưa đi bệnh viện, chưa uống thuốc tôi đã đỡ rất nhiều rồi, đã cảm thấy khá hơn lắm rồi. Lúc trước tôi uống 1 đêm 3 viên thuốc ngủ mới có thể ngủ được 2-3 tiếng một đêm. Bây giờ chỉ uống nửa viên hoặc thậm chí 1/3 viên tôi đã có thể ngủ 6 tiếng. Vậy tôi đừng đòi hỏi gì thêm nữa, như vầy là tôi có thể sống thêm với các con tôi chồng tôi ít nhất vài năm nữa, có thể đồng hành với con tôi đến lúc chúng qua tuổi dậy thì cũng hạnh phúc rồi. Đừng đòi hỏi gì thêm nữa, hãy chấp nhận đi. Thế là ông trời đã thương tôi lắm rồi, thế là tôi đã có thể gặp thầy gặp thuốc rồi đừng đòi hỏi được như lúc trước nữa, hãy chấp nhận thôi, chấp nhận sống như thế này thôi.
Thật kì lạ, khi đầu tôi vừa có những suy nghĩ như thế, tự dăn mình như vậy, ruột gan cồn cào của tôi từ hơn 3 tháng nay đột nhiên lặng xuống, nó lặng xuống một cách nhanh không thể tưởng, tôi có cảm giác yên bình chưa từng thấy từ lúc tôi bắt đầu bị bệnh. Tôi ngạc nhiên quá, ngạc nhiên với chính bản thân mình. Tự hỏi ” gì thế này? cảm giác này là sao? ”
Tiếp tục chạy xe, tiếp tục ngạc nhiên vì cảm giác mới mẻ yên bình này. Tôi sung sướng quá, sung sướng chết mất nhưng không dám tin, không dám tin, không dám nghĩ rằng một ngày hoặc một lúc nào đó tôi có lại cảm giác yên bình này. Tôi đã từng ước nếu tôi có lại được cảm giác bình yên như lúc trước dù chỉ 1 phút thôi,1 phút thôi tôi cũng vô cùng biết ơn. Vậy mà gì thế này? Cảm giác này là sao, tôi có mơ không, đây có phải ảo giác không, tôi vẫn chưa dám tin.
Tôi chạy xe về đến nhà, tiếp tục suy nghĩ về sự ” chấp nhận”, tự nói với bản thân hãy thực sự ” chấp nhận, đừng đòi hỏi gì hơn nữa ” và tôi tiếp tục hoài nghi sự bình yên vừa xuất hiện trong lòng có phải là thật.
Tối chồng tôi đi làm về, tôi muốn kể cho chồng nghe về cảm giác đó mà tôi không dám kể, tôi sợ nếu tôi nói ra thì nó sẽ trôi đi mất hoặc tôi sẽ tỉnh mơ. Nếu là mơ tôi muốn mơ mãi giác mơ này. Phái đến 7 ngày sau, trong bữa ăn tôi mới nói với chồng về việc đột nhiên tôi tìm lại được cảm giác ” bình yên” nơi dạ dày, cả tuần nay nó không “cộn” lên nữa, cả tuần nay suy nghĩ của tôi hướng về nơi dạ dày, hướng về sự ” chấp nhận” và thực hiện nó. Tôi thấy mình được ” bình yên”.
Tôi mừng phát khóc, không ngờ chỉ đơn giản vậy thôi mà, chỉ là suy nghĩ của bản thân mà có thể hiệu quả hơn cả một mớ thuốc, hơn cả bác sĩ và hơn cả những lời khuyên. Chồng tôi cũng mừng quá mừng, anh thương tôi, lo lắng cho tôi nhưng cũng không thể nhảy vào đầu tôi hay dạ dày của tôi mà ấn nó xuống, mà giữ chặt nó để nó không ” cộn” lên, anh chỉ có thể đi bên cạnh, nắm tay tôi, ôm tôi và cho tôi những lời động viên. Như vậy là tôi cũng đã biết ơn anh lắm lắm rồi.
Những ngày sau đó, tiếp tục là những ngày tò mò về bản thân, về cảm giác nơi dạ dày, về sự biến mất của sự căng cứng cơ nơi chân phải. Những ngày tôi dành phần lớn thời gian để quan sát bản thân, quan sát suy nghĩ của mình. Đến tận bây giờ, khi tôi đã được bình yên đến 97% thì hàng ngày tôi vẫn tiếp tục quan sát các cảm giác của bản thân, quan sát những suy nghĩ tiêu cực, quan sát những niềm vui và tôi thấy nhiều điều kì diệu.
Đến nay là 1 năm rưỡi kể từ sự kiện “big bang” đó xảy ra (Tôi gọi đó là vụ nổ big bang vì nó làm thay đổi gần như hoàn toàn con người tôi), tôi đã có thể sống “yên” hơn với thế giới nội tâm ít “sóng” hơn. Nhìn lại cuộc hành trình vừa rồi, tôi thấy rất nhiều núi cao và rất nhiều vực sâu trên con đường tôi đi, nơi tôi có người bạn đồng hành là chồng mình nhưng chỉ có tôi mới tự giúp mình vượt qua, tự đưa mình leo lên miệng vực và tiếp tục trèo lên đỉnh núi để nhìn rõ hơn mặt trời, cảm nhận rõ hơn sức nóng của sự hạnh phúc niềm hân hoan. Và tôi xin nhắc lại rằng ” tôi vô cùng biết ơn chồng mình, vô cùng biết ơn anh. Nhờ có anh tôi cảm thấy mình không cô đơn và được tiếp thêm nhiều thật nhiều sức mạnh trên con đường tôi đi.
(Còn tiếp )